Viết tiếp về thợ điện Thủ đô

Hà Nội đang vào những ngày cuối của mùa xuân. Cái không khí chợt nóng, chợt lạnh với độ ẩm cao nhất trong năm khiến ở ngoài đường thích hơn ở trong nhà. Nhưng chuyện thời tiết chỉ có ý nghĩa với người dân thường thôi, còn với thợ điện thì “đâu có việc là ta cứ đi”.

“A có điện rồi!”- những tiếng hò reo vang khắp cả xóm làng. Tôi khi đó dù đã sắp thành thiếu nữ rồi mà vẫn cầm tay lũ trẻ con trong xóm nhảy tưng tưng reo hò ầm ĩ lạc cả giọng mới thôi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thấy không có nỗi thất vọng nào lớn bằng việc giữa mùa hè nóng nực, lớn bé già trẻ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chỉ có duy nhất cái quạt điện, ngồi tề tựu đông đủ trước mâm cơm thì… điện mất. Nhưng bù lại, trải qua những lúc nóng nực, bực bội mới cảm thấy không gì có thể sánh được niềm vui có điện. Thật đúng là vỡ òa cảm xúc, một thứ cảm xúc khiến người lớn phút chốc hóa thành trẻ em.

Hồi đó chúng tôi chả lo gì vì xóm tôi đã có chú thợ điện tên Tiến. Chú Tiến luôn xuất hiện như một vị cứu tinh với chiếc đèn pin, cái thang tre, trên vai quàng chiếc túi “thần kỳ”. Chú nhanh nhẹn trèo lên cột điện và chả mấy chốc phát hiện ra vấn đề, rồi với chiếc tuốc nơ vít cùng bộ đồ nghề trong tay, chẳng biết làm thế nào mà bỗng chớp lòe, rồi điện về tưng bừng. Tôi vẫn nhớ trong lúc chú làm, biết bao nhiêu người đứng dưới ngẩng lên trầm trồ bàn tán. Khi được khi không, nhưng chắc chắn mỗi lần điện bừng sáng, là chúng tôi lại vỗ tay reo hò như mất trí…

Chuyện chữa điện “tự phát” như vậy chỉ còn trong ký ức. Bây giờ ngành Điện đã hiện đại hơn rất nhiều, Hà Nội đã xóa sổ những đường dây điện chăng như mạng nhện, thay vào đó là triển khai cải tạo và phát triển lưới điện đáp ứng yêu cầu phát triển của các phụ tải và cấp điện phục vụ dân sinh… hình ảnh những người thợ điện Thủ đô hiện đại, hiểu biết, chuyên nghiệp, làm việc theo đúng quy trình, đúng phận sự, tròn trách nhiệm. Một đời sống hiện đại và văn minh đã song hành với sự phát triển của ngành Điện Thủ đô.

Người tôi gặp và có ấn tượng đặc biệt là ông Vũ Ngũ Hùng, nhân viên phòng Điều độ - Công ty Điện lực Hoàn Kiếm, người đã có cả đời gắn bó với ngành Điện và đặc biệt, ông Hùng là một người Hà Nội gốc với những nghĩ suy, quan niệm rất nghiêm túc về cái nghề ông rất yêu mến và trân trọng, gắn bó. Cuộc trò chuyện giữa hai người yêu Hà Nội cứ đan xen giữa ký ức và hiện tại, khiến cho người thợ điện chỉ còn vài tháng nữa là nghỉ chế độ không khỏi nhớ về thời trai tráng của mình, nhớ về một thời lưới điện Hà Nội lạc hậu, nhưng ông cùng các bạn đồng nghiệp không quản ngại khó khăn, căng mình trên mọi nẻo đường. Thực sự là khi đó chẳng ai thấy khổ vì đã biết thế nào là sướng đâu, mãi sau này, khi ngành Điện có điều kiện cải tạo, phát triển và hiện đại hóa lưới điện đáp ứng yêu cầu phát triển của Thủ đô, giảm tải những nguy hiểm cũng như vất vả cho người thợ điện, là những chứng nhân lịch sử, ông Hùng mới thấy thấm thía về một thời đã qua.

Viết tiếp về thợ điện Thủ đô - 1

Cũng như các nhân viên khác, ông Hùng cũng trải qua nhiều công việc liên quan đến điện như sửa chữa, thu nợ… nên muôn mặt ứng xử của người dùng điện ông đều không lạ. Những người hiểu biết, thông cảm và luôn hợp tác với thợ điện rất nhiều, song những thành phần trái ngược thì cũng lắm. Trong câu chuyện của mình, ông Hùng nhắc đến kỷ niệm về ngôi nhà số 22 Lương Ngọc Quyến ngày xưa, nơi có mấy cụ cựu chiến binh rất mạnh mẽ, cá tính, điện cứ mất là chạy bộ đến nhà ông chỉ để hỏi mỗi câu: sao nhà tao không có điện. Hiểu tính các cụ, ông ôn tồn giải đáp, mãi rồi trở thành người quen lúc nào không biết. Ông Hùng bảo: “Đấy là chuyện cũ. Còn chuyện mới toanh đây này. Tháng trước, đi làm về chưa kịp thay đồ phải tranh thủ đi đón cháu ngoại, trên đường đi bỗng gặp mấy bà già túm lại hỏi “Chỗ kia mất điện ông vào chữa giúp người ta một chút”… Thế là dù muộn đến đâu vẫn phải ôn tồn giải thích và hướng dẫn gọi cho số điện thoại này thì nhanh nhất, rồi mới đi tiếp”.

Hà Nội đang vào những ngày cuối của mùa xuân. Cái không khí chợt nóng, chợt lạnh với độ ẩm cao nhất trong năm khiến ở ngoài đường thích hơn ở trong nhà. Nhưng chuyện thời tiết chỉ có ý nghĩa với người dân thường thôi, còn với thợ điện thì “đâu có việc là ta cứ đi”. Tôi đã nhìn thấy những giọt mồ hôi trên những khuôn mặt hăng say, nghiêm túc của họ - tốp thợ của Điện lực Hoàn Kiếm, khi họ đang hì hục hoàn thiện công trình thay tủ điện trước Bệnh viện Công an - số 81 Lý Thường Kiệt.

Chia sẻ
Gửi góp ý
([Tên nguồn]) .
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN